Cuba hiện thời Nhân quyền tại Cuba

Đàn áp chính trị

Một báo cáo của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền năm 1999 về tình hình Cuba có đoạn viết:

Luật pháp Cuba phạt bất kỳ người nào "đe dọa, bôi nhọ, xuyên tạc hay bất kỳ hình thức nào khác nhằm xúc phạm...đến nhân phẩm của một công chức hoặc người thân cận". Hình phạt có thể từ ba tháng đến một năm tù bên cạnh xử phạt hành chính. Nếu một người thể hiện sự bất kính với Chủ tịch Hội đồng Nhà nước, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, Chủ tịch Quốc hội và các thành viên của các Hội đồng thì có thể bị tước quyền tự do từ một đến ba năm.[26]

Hệ thống kiểm duyệt

Bài chi tiết: Kiểm duyệt tại Cuba

Hạn chế tụ họp

Tổ chức Theo dõi Nhân quyền phát biểu rằng quyền tự do hội họp bị nghiệm khắc hạn chế, và những người bất đồng chính kiến chính trị bị cấm tụ hợp thành đám đông.[27] Tổ chức Ân xá quốc tế cũng nói rằng "tất cả các nhóm nhân quyền, tổ chức dân sự và hội nghề nghiệp đang tồn tại ở Cuba nhưng không nằm trong danh mục các tổ chức chính thống dưới sự kiểm soát của nhà nước đều bị cấm. Do vậy, các thành viên của các nhóm hoặc tổ chức này có thể đối mặt với nguy hiểm, bị đe dọa hoặc buộc tội, cho dù họ chỉ hoạt động với mục tiêu hợp thức hóa các quyền căn bản như tự do phát biểu, tự do lập hộihội họp."[28]

Chính quyền Cuba chỉ công nhận duy nhất Tổ chức công đoàn nhà nước Central de Trabajadores de Cuba (CTC), dưới sự kiểm soát chặt chẽ của nhà nước và đảng Cộng sản bổ nhiệm người đứng đầu. Gia nhập công đoàn là bắt buộc đối với tất cả công nhân. Trước khi một người được thuê làm công nhân, anh ta phải ký một hợp đồng cam kết ủng hộ đảng Cộng sản và tất cả những gì mà Đảng đại diện. Chính quyền triệt để ngăn cấm các tổ chức công đoàn độc lập, bắt giữ hoặc đe dọa bắt giữ những nhà hoạt động công đoàn độc lập. Quyền đình công và biểu tình không được luật pháp thừa nhận.[29][30][31]

Các lệnh cấm được thực hiện bởi các "đơn vị đặc biệt" gồm các thành viên quân đội và cảnh sát mặc thường phục, và họ có thể đánh đập hoặc giải tán bất kỳ nhóm tuần hành nào.[32]

Xã hội

Do thiếu quyền sở hữu tài sản tư nhân nên công dân muốn chuyển chỗ ở phải có sự cho phép của chính quyền. Công việc cũng bị nhà nước kiểm soát. Việc phân công công việc dựa trên học lực tại trường và danh tiếng cá nhân của người nộp đơn.

Năm 2001,

Phủ nhận từ phía chính quyền

Các nhóm nhân quyền như Tổ chức Ân xá quốc tế trong một thời gian dài bị chính quyền Cuba lên án cái họ gọi là "Những hành vi ngoại đạo" (actos de repudio). Những hành động này xảy ra khi các nhóm lớn thường dân chửi bới, dọa nạt và đôi khi tấn công thân thể và ném đá vào nhà của những người Cuba bị cho là phản cách mạng. Các nhóm nhân quyền nghi ngờ rằng những hành động này có sự đứng sau của công an, có thể bao gồm cả Ủy ban bảo vệ cách mạng Cuba hoặc các đơn vị "ứng phó khẩn cấp". Mức độ những hành động này ngày càng tăng kể từ năm 2003.[33]

Các tù nhân lương tâm điển hình

Đi lại và di trú

Các hình ảnh phản đối chính quyền Cuba ở Union City, New Jersey, nơi có nhiều người Cuba tỵ nạn sinh sống

Giáo dục

Bài chi tiết: Giáo dục ở Cuba

Giáo dục ở Cuba miễn phí ở tất cả các cấp học dưới sự kiểm soát của bộ Giáo dục. Năm 1961, chính phủ quốc hữu hóa tất cả học viện cùng các tổ chức giáo dục, và áp dụng một hệ thống giáo dục do nhà nước định hướng. Hệ thống này từ lâu bị phê phán là hoạt động vì mục đích tuyên truyền chính trị nhằm giám sát ý thức hệ của học sinh-sinh viên. Nó cũng bị lên án là không cho phép yếu tố tư nhân vào hệ thống giáo dục và giới hạn ảnh hưởng của phụ huynh trong việc giáo dục con em họ.

Nội dung tuyên truyền chính trị là khá nặng nề. Hiến pháp Cuba khẳng định rằng giáo dục và văn hóa dựa trên nền tảng học thuyết Mac-xít[34] Hồ sơ phản ánh mức độ "giác ngộ cách mạng" của mỗi học sinh được lưu trữ lại và nó sẽ theo người học đến suốt đời.[35] Cánh cửa đại học sẽ phụ thuộc vào mức độ "giác ngộ" học thuyết Mác của người nộp đơn.[35] Điều luật về trẻ em, thanh niên và gia đình quy định rằng bậc cha mẹ nào dạy con cái tư tưởng trái với học thuyết Chủ nghĩa cộng sản sẽ bị phạt tù đến ba năm.[35]

Y tế

Bài chi tiết: Y tế ở Cuba

Chính quyền Cuba điều hành hệ thống y tế toàn dân và tự gánh trách nhiêm tài chính và quản lý cho toàn bộ hệ thống. Chính phủ cấm bất kỳ hoạt động y tế nào mang tính chất tư nhân. Năm 1976, chương trình chăm sóc sức khỏe Cuba được đưa thành điều 50 của Hiến pháp, theo đó quy định rằng "tất cả mọi người được quyền bảo vệ và chăm sóc sửa khỏe".

Có thông tin rằng một vài dịch vụ chăm sóc y tế tốt nhất ở Cuba không dành cho người dân, trừ khi họ trả bằng đô-la Mỹ. Người sáng lập Trung tâm quốc tế Phục hồi thần kinh của La Habana, tiến sĩ Hilda Molina đã bỏ việc vào năm 1994 sau khi từ chối tăng số lượng các ca cấy ghép nơ-ron thần kinh trước khi có sự kiểm tra bắt buộc và không có quá trình theo dõi thường xuyên thời kỳ hậu phẫu. Bà ấy cũng tỏ thái độ giận dữ khi chỉ có người nước ngoài được điều trị.[36]

Không có bất kỳ quyền bí mật riêng tư của bệnh nhân hay quyền phản đối khi bị chữa trị kém.[37] Ngoài ra, bệnh nhân không có quyền từ chối khám chữa bệnh (chẳng hạn, một người theo giáo phái Rastafarian không thể từ chối bị cắt một phần cơ thể mặc dù tôn giáo của anh ta không cho phép điều đó).[37]

Các bác sĩ gia đình được yêu cầu giữ lại hồ sơ "giác ngộ chính trị" của các bệnh nhân.[37] Như vậy, từ sự theo dõi sức khỏe đã chuyển sang giám sát chính trị.[37]

Tự do tôn giáo

Bài chi tiết: Tôn giáo ở Cuba

Những năm sau Cách mạng Cuba, các hoạt động của nhà thờ giáo hội Rô-ma bị hạn chế mạnh, và năm 1961 tất cả tài sản của các tổ chức tôn giáo đều bị tịch thu mà không được bồi thường. Hàng trăm tu sỹ và Giám mục bị trục xuất ra khỏi Cuba vĩnh viễn. Giới lãnh đạo Cuba là những người theo chủ nghĩa vô thần cho tới mãi năm 1992 khi Đảng Cộng sản Cuba chấp thuận cho những người theo đạo vào đảng. Năm 1998, giáo hoàng John Paul II tới thăm hòn đảo và được phép có bài phát biểu trước công chúng. 19 giáo sĩ nước ngoài đã được cấp hộ chiếu được phép sinh sống ở Cuba. Ngoài ra, các nhóm tôn giáo khác trong nước như cộng đồng người Do Thái bây giờ cũng được phép tổ chức các buổi lễ cầu nguyện công cộng và tiếp đón các khách thăm nước ngoài. Tháng 10/2008, Cuba cho phép đã mở một nhà thờ Giáo hội Chính thống Nga. Buổi lễ khai trương có sự tham gia của Raul Castro, phó chủ tịch Esteban Lazo, chủ tịch quốc hội Ricardo Alarcon và nhiều nhân vật quan trọng khác.[38] Báo chí Cuba đưa tin rằng đây là nhà thờ loại này đầu tiên ở Mỹ-La Tinh.[38]

Quyền phụ nữ

Phụ nữ có tiếng nói và quyền đại diện tương đối cao ở trong nước.[39]

Tra tấn tù nhân

Ngày và đêm, tiếng la hét của các nữ tù nhân trong đau khổ và hoảng loạn, họ cầu nguyện cho lời của Chúa đến được tai ban giám thị nhà giam. Những phụ nữ này bị nhốt trong các căn buồng chật hẹp không ánh sáng, gọi là các "ngăn kéo" thì chính xác hơn, với giường ngủ xi-măng, một hố ở giữa mặt đất cho nhu cầu vệ sinh, và sống với gián, chuột và các côn trùng khác.... Trong những cái "ngăn kéo" này, họ phải sống hàng tuần, rồi hàng tháng. Khi họ la hét trong nỗi sợ hãi bóng tối (mất điện khá thường xuyên) và nóng bức, thì họ bị tiêm thuốc an thần và rơi vào trạng thái hôn mê.

— Juan Carlos González Leiva, Nhà tù An ninh quốc gia. Holguín, Cuba, tháng 10 năm 2003.[40]

Tổ chức Nhân quyền Cuba báo cáo rằng đã có trường hợp tra tấn phụ nữ trong nhà tù Cuba.[40]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Nhân quyền tại Cuba http://www.unhchr.ch/Huridocda/Huridoca.nsf/TestFr... http://capmag.com/article.asp?ID=563 http://www.caribbeannetnews.com/cgi-script/csArtic... http://www.elnuevoherald.com/209/story/112259.html http://users.erols.com/mwhite28/warstat6.htm#Cuba5... http://www.longitudebooks.com/find/p/7230/mcms.htm... http://www.miamiherald.com/multimedia/news/afrolat... http://newsfromrussia.com/world/2005/11/16/67822.h... http://www.reuters.com/article/latestCrisis/idUSN0... http://www.time.com/time/magazine/article/0,9171,8...